Người đến tựa chiêm bao
Ru hồn ta vào buổi chiều nằng nhẹ
Mây âm thầm trôi về phương xa lặng lẽ
Để gió buồn thổi điệu khúc vu vơ
Cung tơ sầu vì đâu tự ngẩn ngơ?
Ai nỡ cắt để trăng kia phải khuyết
Chưa kịp yêu nhau ...bỗng dưng thành ly biệt
Vậy đến làm gì...gieo sầu khổ cho anh
................
Nhiều lúc nghĩ chẳng phải thất tình.
Dối lòng rắng chút ít thôi hụt hẫng
Tiếng sáo ven sông sao não nề sâu lắng
CÁnh diều cô đơn tại chỉ đứt ngang dây
Giá như ngày ấy tại nơi đây....:
"vào 1 chiều thu rụng rơi vài xác lá
Đừng lạc bước nơi vườn hoang xa lạ
Để chẳng thấy ai cười như dáng tiên nga
Đó....người tôi yêu chẳng lộng lẫy kiêu sa
Nhưng đôi mắt ấy như sao trời lấp lánh
Sưởi ấm lòng tôi tháng ngày dài cô quạnh.."
Tôi nhủ thầm ...một lần nữa tình yêu..
RỒi sẽ mang lấy trái đắng thật nhiều?
BẢO LUÂN
Nhận xét